Lại một buổi độc tấu guitar kín chỗ ở Wigmore Hall”: Quá trình phổ biến hóa đàn guitar cổ điển tại Vương quốc Anh, khoảng 1950–1970

Tóm tắt và chuyển ngữ từ bài viết: ‘Yet another guitar recital filled the Wigmore Hall’: The Popularization of the Classical Guitar in Britain, c.1950–c.1970

Russell, D. (2021). ‘Yet another guitar recital filled the Wigmore Hall’: The popularization of the classical guitar in Britain, c.1950–c.1970. Journal of the Royal Musical Association (advance online publication), pp.1-31. https://doi.org/10.1017/rma.2021.14


Tóm tắt. Mức độ phổ biến của đàn guitar cổ điển tại Anh quốc tăng vọt trong giai đoạn 1950–1970. Trình độ biểu diễn bậc thầy của tầng lớp nghệ sĩ chuyên nghiệp tinh hoa, do nhà tiên phong Andrés Segovia dẫn dắt và được tiếp nối bởi các ngôi sao mới Julian Bream và John Williams, đã giúp nhạc cụ hàn lâm này giành được chỗ đứng đáng kể trong đời sống văn hóa rộng hơn. Trên hết, nó truyền cảm hứng cho hàng nghìn người chơi nghiệp dư, chủ yếu là nam giới, thuộc tầng lớp trung lưu, tương đối trẻ và sống ở đô thị bị hấp dẫn không chỉ bởi sức cuốn hút nội tại của nhạc cụ mà còn bởi cơ hội phô diễn tính hiện đại hợp thời và gu thưởng thức tinh tế. Tuy nhiên, dù qua đó vị thế âm nhạc của guitar cổ điển được nâng lên rõ rệt, chính cộng đồng say mê này cũng hình thành một văn hóa chuyên biệt thường có xu hướng hướng nội.

Viết trên tạp chí chuyên về nhạc cụ có phím BMG năm 1943, nghệ sĩ guitar cổ điển J. L. White cho biết với độc giả rằng:

“Đàn guitar Tây Ban Nha với tư cách là một nhạc cụ cổ điển hầu như không mấy hấp dẫn người Anh, song vẫn lôi cuốn một số ít cá nhân trở thành những người say mê nhiệt thành […] Vì vậy, sẽ là khôn ngoan nếu những người chơi guitar cổ điển thôi phung phí năng lượng vào việc ‘ném ngọc trai cho lợn’ mà thay vào đó phát triển những hoạt động có xu hướng đưa họ xích lại gần nhau hơn để cùng nhau thỏa mãn.”[1]

Ông lập luận rằng những người say mê nhạc cụ này nên đơn giản là giữ lòng trung thành với tạp chí BMG và quây quần “sưởi ấm” cùng nhau trong bất kỳ hội nhóm chuyên biệt nào họ có thể tìm thấy. Dù có người không đồng tình với chiến lược ấy, không ai phủ nhận nhận định của ông.[2] Không có nghệ sĩ guitar biểu diễn tại khán phòng (concert-hall guitarist) nào đặt cơ sở hoạt động ở Anh có ý nghĩa đáng kể kể từ khi Madame Sidney Pratten qua đời năm 1895; và mặc dù những chuyến lưu diễn của Andrés Segovia từ thập niên 1920 đã khơi dậy sự quan tâm, vẫn không hình thành được một công chúng bền vững cho biểu diễn công khai.[3] Nhạc cụ này hoàn toàn vắng bóng trong hệ thống nhạc viện; và khi năm 1948, thần đồng Julian Bream nhập học Royal College of Music (sau đây viết tắt là RCM), ông bị xếp vào bộ môn piano và được yêu cầu không mang đàn guitar vào tòa nhà. Giáo viên dạy tư khan hiếm, với chưa đến 40 người đăng quảng cáo trên BMG vào năm 1951; sách phương pháp, ấn phẩm âm nhạc và đĩa hát cũng là của hiếm. [4] Hơn nữa, như một nhân chứng đương thời hồi nhớ, guitar dưới bất kỳ hình thức nào cũng rõ ràng là ‘một nhạc cụ chuyên biệt’; ‘Nếu anh muốn mua một cây guitar thì chỉ có vỏn vẹn vài cửa hàng có thể đáp ứng nhu cầu ấy.’ [5].
 
Tuy vậy, dần dần trong thập niên 1950 và nhanh hơn nhiều ở thập niên kế tiếp, cây guitar “cổ điển”, “classic” hay “Tây Ban Cầm”, những nhãn gọi có thể hoán đổi cho nhau, trong đó cách gọi thứ nhất ngày càng được ưa chuộng,  đã trở thành một thành tố ngày một đặc trưng của bối cảnh âm thanh đương đại. Cả Bream lẫn John Williams, lần lượt sinh tại Anh và (từ năm lên mười) lớn lên tại Anh, không chỉ trở thành những nghệ sĩ biểu diễn và thu âm lừng danh trong nước và quốc tế, mà còn tạo dựng được một lực lượng người hâm mộ đáng kể vượt xa cộng đồng guitar chuyên biệt và giới yêu nhạc cổ điển nói chung. Việc Williams xuất hiện trong khung giờ vàng của chương trình truyền hình do nghệ sĩ giải trí nổi tiếng Val Doonican dẫn dắt vào các năm 1967 và 1972 hầu như không gây ngạc nhiên. [6] Một lực lượng ngày càng đông các nghệ sĩ guitar trẻ bước lên sân khấu hòa nhạc, được khích lệ bởi tấm gương của Bream và Williams, đồng thời hưởng lợi từ sự mở rộng đáng kể của hoạt động giảng dạy tại trường học và các nhạc viện. Đến năm 1970, một cộng tác viên của tạp chí Gramophone có thể gợi ý rằng giá cao của một album Bream tái bản “đơn giản có thể cho thấy các hãng đĩa dễ dàng bán được đĩa guitar đến mức nào trong thời buổi này”. [7] Trên hết, giai đoạn này chứng kiến đàn guitar cổ điển được đông đảo người chơi nghiệp dư tiếp nhận; họ góp phần thúc đẩy doanh số bán nhạc cụ và tạo thuận lợi cho sự thâm nhập của nó vào văn hóa đại chúng rộng lớn hơn bằng cách cổ xúy các buổi hòa nhạc và bản thu của những nghệ sĩ chuyên nghiệp hàng đầu, vốn rất thường là nguồn cảm hứng ban đầu của chính họ. Rốt cuộc, “ném ngọc trai” hóa ra lại đáng công.
 

Đàn guitar và guitar cổ điển ở Anh từ đầu thế kỷ XIX


[1] BMG, May 1943, 1423. Founded by the music publisher and instrument dealer Clifford Essex and published between 1903 and 1976, BMG (Banjo, Mandolin and Guitar) was Britains leading fretted instrument magazine. 

[2] BMG, August 1943, 21718; September 1943, 2345. 

[3] Stuart W. Button, The Guitar in England, 18001924 (London: Garland, 1989), 12587.

[4] Tony Palmer, Julian Bream: A Life on the Road (London: Macdonald, 1982), 25; Julian Bream, Forewordto Stuart W. Button, Julian Bream: The Foundations of a Musical Career (Aldershot: Scolar Press, 1997), xii, 109, 113. Bream did eventually play the guitar in student concerts, however. 

[5] Ivor Mairants, in BMG, February 1957, 118. 

[6] BMG, April 1967, 214; Guitar, September 1972, 31. 

[7] Gramophone, April 1970, 1644. 

[8] Paul Sparks, Editorial, Plucked Strings, ed. Sparks, special issue, Early Music, 46/1 (2018), 1.

[9] Harvey Turnbull, The Guitar from the Renaissance to the Present Day (London: Batsford, 1974); Graham Wade, The Traditions of the Classical Guitar (London: John Calder, 1980); Button, The Guitar in England; The Early Romantic Guitar, ed. Christopher Page, special issue, Early Music, 41/4 (2013); and Plucked Strings, ed. Sparks.

[10] Button, Julian Bream; William Starling, Strings Attached: The Life and Music of John Williams (London: Robson Books, 2012). Graham Wade, The Art of Julian Bream (Blaydon-on-Tyne: Ashley Mark, 2008), provides a detailed record of Breams performances, recordings and editions. 

[11] The Cambridge Companion to the Guitar, ed. Victor Anand Coelho (Cambridge: Cambridge University Press, 2003); Kevin Dawe, The New Guitar scape in Critical Theory, Cultural Practice and Musical Performance (Farnham: Ashgate, 2010).
[12] News Chronicle, 24 December 1956. 

[13] Button, The Guitar in England, 2123; Andrew Britton, The Guitar and the Bristol School of Artists, The Early Romantic Guitar, ed. Page, 58594. On the possibility of a wider class base, see Christopher Page, Being a Guitarist in Late Georgian England, Plucked Strings, ed. Sparks, 316 (pp. 6, 1213). 

[14] Cyril Ehrlich, The Piano: A History (London: Dent, 1976), 1718, 923; Page, Being a Guitarist in Late Georgian England, 15.

[15] The Stage, 7 July 1882 and 29 June 1883; Button, The Guitar in England, 14087; Paul Sparks, The Classical Mandolin (Oxford: Clarendon Press, 1995), esp. pp. 448, 8798, 15761; Sparks, Clara Ross, Mabel Dowling and LadiesGuitar and Mandolin Bands in Late Victorian Britain, The Early Romantic Guitar, ed. Page, 62132. 

[16] Sparks, Clara Ross, Mabel Dowling and LadiesGuitar and Mandolin Bands, 629.

[17] The Scotsman, 8 December 1926; Graham Wade and Gerald Garno,  A New Look at Segovia (Pacific, MI: Mel Bay Publications, 1997). 

[18] Button, Julian Bream, 13. 

[19] Roy Brewer, The Guitarists Notebook (Oxford: Oxford University Press, 1986), 97.

[20] Daily Mirror, 8 April 1957. Most guitars were imported, but the instrument was never listed separately in relevant Board of Trade documentation. Total imports under the heading wind and string, presumably its ascribed category, rose from 44,000 in 1954 to 300,000 in 1958, an almost sevenfold increase, with an especially steep rise from 123,000 to 264,000 between 1956 and 1957. It is impossible to know how many guitars might have been included here, but the data does at least provide a possible indication of sales patterns. Annual Statement of the Trade of the United Kingdom with Commonwealth Countries and Foreign Countries (London: HMSO, 1960), vol. 2, schedule D.23, 436.

[21] Billy Bragg, Roots, Radicals and Rockers: How Skiffle Changed the World (London: Faber & Faber, 2017), 303; Daily Mirror, 8 April 1957. 

[22] Ed Lee, Bringing the Guitar into your School, Pop, Rock and Ethnic Music in School, ed. Graham Vulliamy and Ed Lee (Cambridge: Cambridge University Press, 1982), 91101 (p. 91).

[23] The visit to the 1950 Edinburgh Festival by Rosario y Antonio (Florence Pérez Padilla and Antonio Ruiz Soler) was a defining moment. Daily Mirror, 8 April 1957. 

[24] BMG, September 1956, 302. Sensier, one half of the influential duo Dorita y Pepe, was a central figure in introducing yet another specialism, that of Latin American guitar, into the contemporary musical environment. Guitar, April 1973, 203, and November 1977, 2; Maurice J. Summerfield, The Classical Guitar: Its Evolution, Players and Personalities since 1800 (Blaydon on-Tyne: Ashley Mark, 1996), 218; Michael Brocken, The British Folk Revival, 19442002 (London: Routledge, 2003).

[25] Philip James Bone, The Guitar and Mandolin: Biographies of Celebrated Players and Composers for these Instruments (London: Schott, 1954), 181.

[26] Gavall was born Guy William Hugh Walters and known to friends as Hugh Walters. Classical Guitar, February 1990, 225; Summerfield, The Classical Guitar, 349; interview between the present author and Gordon Crosskey, 25 January 2019 (partial transcript available from the present author). In 1952, Gavall compiled what his publisher claimed to be the first collection of songs with guitar accompaniment to appear in Britain for half a century. BMG, March 1952, 142; August 1952, 262; December 1952, 52 and 84. For Hayes, see Gramophone, July 1952, 43, and April 1954, 449; and Bone, The Guitar and Mandolin, 1656. For Kingsley, see Guitar News, JuneJuly 1953, 13; and Bone, The Guitar and Mandolin, 187. 

[27] Roberta Freund Schwarz, How Britain Got the Blues: The Transmission and Reception of American Blues Styles (Aldershot: Ashgate, 2007), 359. 

[28] BMG, May 1951, 174. 

[29]

[30]

[31]

[32]

[33]

[34]

[35]

[36]

[37]

[38]

[39]

[40]

[41]

[42]

[43]

[44]

[45]

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*